Thuật ngữ “git origin master” được sử dụng trong ngữ cảnh của một kho lưu trữ từ xa. Nó được sử dụng để đối phó với kho lưu trữ từ xa. Thuật ngữ nguồn gốc xuất phát từ vị trí của kho lưu trữ gốc(origin) và master là viết tắt của nhánh chính(master). Chúng ta cùng tìm hiểu chi tiết cả hai thuật ngữ này.

1. Git Master

Master là một quy ước đặt tên cho nhánh Git. Đó là một nhánh mặc định của Git. Sau khi sao chép(clone) một dự án từ một máy chủ từ xa, kho lưu trữ cục bộ kết quả chỉ chứa một nhánh cục bộ duy nhất. Nhánh này được gọi là nhánh “chính”. Nó có nghĩa là “master” là một nhánh “mặc định” của kho lưu trữ.

Trong hầu hết các trường hợp, nhánh master được gọi là nhánh chính. Master branch được coi là nhánh cuối của repo. Kho lưu trữ cục bộ của bạn có nhánh chính luôn cập nhật với nhánh chính của kho lưu trữ từ xa.

Đừng gây rối trong nhánh master. Nếu bạn đã chỉnh sửa nhánh chính của một dự án nhóm, những thay đổi của bạn sẽ ảnh hưởng đến những người khác và rất nhanh chóng sẽ có xung đột khi hợp nhất(merge).

2. Git Origin

Trong Git, Thuật ngữ gốc(origin) được đề cập đến kho lưu trữ từ xa nơi bạn muốn xuất bản commit của mình. Kho lưu trữ từ xa mặc định được gọi là origin , mặc dù bạn có thể làm việc với một số điều khiển từ xa có tên khác cùng một lúc. Nó được cho là một bí danh của hệ thống.

Nguồn gốc(origin) là một tên viết tắt của kho lưu trữ từ xa mà một dự án ban đầu được sao chép(clone). Nó được sử dụng thay cho URL kho lưu trữ ban đầu. Do đó, nó làm cho việc tham chiếu dễ dàng hơn nhiều.

Nguồn gốc(origin) chỉ là một quy ước chuẩn. Mặc dù việc giữ nguyên quy ước này là rất quan trọng, nhưng lý tưởng nhất là bạn có thể đổi tên nó mà không làm mất bất kỳ chức năng nào.

Trong ví dụ sau, tham số URL hoạt động như một nguồn gốc(origin) cho lệnh “clone” cho kho lưu trữ cục bộ được sao chép:

git clone https://github.com/cafedevn/git_sample.git

Một số lệnh trong đó thuật ngữ origin và master được sử dụng rộng rãi như sau:

  • Git push origin master
  • Git pull origin master

Git có hai loại nhánh được gọi là cục bộ và từ xa. Để sử dụng git pull và git push, bạn phải thông báo cho nhánh cục bộ của mình rằng nhánh nào sẽ hoạt động. Vì vậy, thuật ngữ gốc(origin) được sử dụng để xử lý một kho lưu trữ từ xa và nhánh chính. Thuật ngữ push origin master được sử dụng để đẩy các thay đổi vào kho lưu trữ từ xa. Thuật ngữ pull origin master được sử dụng để truy cập kho lưu trữ từ xa đến cục bộ.

Lưu ý: Trong git thì chúng ta vẫn dùng nhánh chính là master, nhưng trên github, nhanh master sẽ được đồi tên thành nhánh main.

Cài ứng dụng cafedev để dễ dàng cập nhật tin và học lập trình mọi lúc mọi nơi tại đây.

Tài liệu từ cafedev:

Nếu bạn thấy hay và hữu ích, bạn có thể tham gia các kênh sau của cafedev để nhận được nhiều hơn nữa:

Chào thân ái và quyết thắng!

Đăng ký kênh youtube để ủng hộ Cafedev nha các bạn, Thanks you!